MU hãy loại ngay một nhân tố xấu

Trích cảm nhận của bạn Kiên, một Manucian. Bài viết rất giàu cảm súc và xác thực …

“Ở Benfica, Anh (Ronaldo) chẳng là gì cả. Đơn giản Anh chỉ là một tài năng trẻ triển vọng. Có chăng thêm chút nữa, tên anh trùng tên với Ronaldo của Brazil mà thôi. Tài năng của Anh so với Rooney, Tevez cũng thuộc hạng tầm tầm.

Đôi chân Anh nhanh, anh chạy rất khoẻ, nhưng thưa anh những thứ đó chẳng là gì cả. Nếu Anh ở nơi khác không phải MU anh sẽ chẳng bao giờ có ngày hôm nay. Mùa giải vừa rồi, anh ghi bàn rất tốt. Anh ghi bàn bằng cả ống quyển, thật phi thường. Nhưng hãy xem lối chơi của Anh kìa. Trong khi Tevez và Rooney liên tục chọc khe, sẻ nách, bật tường cho anh thì anh làm gì ? Anh cắm đầu cắm cổ sút. Anh chỉ vì cá nhân Anh mà thôi. Tôi tin Rooney thừa sức ghi được nhiều hơn anh. Tevez cũng vậy. Anh nên nhớ, những bàn thắng của Anh mang đậm dấu giày của hai cầu thủ nói trên. Họ mới là người đóng góp tích cực vào lối chơi của toàn đội. Và bóng đá là gì ??? Anh là người hiểu điều đó hơn tôi gấp ngàn lần. Các bạn thắng của Anh chỉ man g tính chất tô đậm cho trận đấu thêm phần sắc nét mà thôi. Thử hỏi trong hơn 40 bàn thắng Anh ghi được, có mấy bàn mang tính chất quyết định ??? Anh tạo cơ hội cho đồng đội được mấy lần?

Đó là riêng mùa bóng vừa rồi. Còn các mùa bóng trước thì sao? Cái tật cầm bóng lâu, đảo bóng lia lịa nhằm mục đích biểu diễn của Anh chẳng mang lại điều gì cả. Nó chỉ đẹp khi đội nhà thắng trận mà thôi. Nếu không có sự nâng niu của Sir Alex, Anh mãi mãi giống như Denilson thủa nào. Hoa mỹ nhưng phải hiệu quả, Sir nói nhiều với Anh. Cho đến mùa giải này Anh thực hiện rất tốt cái điều Sir Alex dạy. Để đáp trả ơn thịnh tình của người thầy đáng kính, Anh lại trở mặt nói này nói nọ. Một hành động đáng bị lên án. Tôi tin ngay cả cổ động viên Real ( nơi mà Anh muốn đến ) cũng khinh thường Anh. Sự nghiệp của Anh được như ngày hôm nay, nhờ rất nhiều vào MU và Sir Alex. Đã đành quy luật chuyển nhượng cho phép Anh ra đi. Nhưng thử hỏi những lời lẽ Anh đưa lên mặt báo, những hành động không khác nào một đứa con nít mới lớn đó có đáng được tôn trọng hay không ?

Anh là một cầu thủ nổi tiếng, ngoài yếu tố chuyên môn ra những tính cách sinh hoạt, lời nói của Anh là tấm gương cho lớp trẻ noi theo. Vậy mà Anh chê bai cả người nâng đỡ Anh có được cuộc sống “nô lệ” như ngày hôm nay? Đó là công ơn Anh đền đáp lại cho MU và Sir Alex hay sao, Ronaldo ?

Tôi yêu MU, tôi thích Sir Alex và tôi tin không chỉ mình tôi có chung suy nghĩ. Hàng triệu triệu cổ động viên khắp thế giới cũng nghĩ vậy. Họ là những người vĩ đại nhất mà tôi từng được chứng kiến những việc họ làm. (dẫu rằng tôi chẳng là gì của họ ). Có một điều nữa, tôi tin rằng khi Anh không còn khoác trên mình màu áo MU, sẽ có rất rất nhiều người có chuyên môn và nhân cách sống tốt hơn Anh, xứng đáng hơn Anh đeo chiếc áo số 7 huyền thoại, số áo mà Anh đang mang trên lưng. Một số áo lịch sử của Câu Lạc Bộ.

Câu kết tôi chẳng muốn níu kéo Anh. Chỉ nói với Anh rằng ( cho dù Anh chẳng hiểu nổi Tiếng Việt ) Anh là kẻ vô ơn bạc nghĩa. Một kẻ “ăn quả mà không nhớ người trồng cây”… Vĩnh biệt Anh.

P/S: Nên nhớ, ở MU tôi chỉ thần tượng Rooney, Tevez, Van Der Sar, Paul Scholes, Giggs mà thôi.”

So long Ole Gunnar Solskjaer, “The Baby-faced Assassin”

Cuối cùng, Nhà hát của những giấc mơ đã chính thức nói lời tạm biệt với một trong những đứa con vĩ đại nhất của mình trong trận đấu với Espanyol. Cái tên Ole sẽ mãi đi vào huyền thoại và nỗi nhớ của những Manucian như là một biểu tượng về tình yêu, sự trung thành và một nhân cách lớn khó ai sánh kịp…


Đêm Nou Camp huyền diệu của 9 năm về trước, Quỷ Đỏ viết nên một câu chuyện cổ tích khi lội ngược dòng đánh bại Bayern Munich để lên ngôi bá chủ Châu Âu và hoàn thành cú ăn ba vĩ đại. Đó chính là khoảnh khắc đẹp nhất trong kỷ nguyên của Sir Alex Ferguson, cho đến tận lúc này những Manucian vẫn nhắc đến nó với niềm tự hào xen lẫn những cảm giác cháy bỏng và phấn khích đến lạ thường.

Ole Gunnar Solskjaer là một phần không thể không nhắc tới khi nhớ về trận chung kết Champions League năm ấy. Nếu như Teddy Sheringham là người đưa Quỷ Đỏ từ cõi chết trở về thì Ole chính là người đã nhấc bổng đoàn quân của Sir Alex lên tới tận chín tầng mây, tất cả chỉ diễn ra trong vỏn vẹn 100 giây ngắn ngủi nhưng chừng đó cũng đủ để sân Old Trafford mãi nhắc đến Ole như là một huyền thoại.

Trong suốt những năm tháng thi đấu trong màu áo Quỷ Đỏ, Ole chưa từng được coi là một nhân vật chính, chưa từng được đảm bảo một vị trí chính thức trong đội hình của Sir Alex nhưng anh luôn được nhắc tới với vai trò của một siêu dự bị đích thực. Mỗi lần vào sân là một lần bùng cháy hết mình để mang lại niềm vui chiến thắng cho M.U, có thể nói, hiếm có một cầu thủ dự bị nào lại nhận được nhiều tình cảm của người hâm mộ như anh…

Hơn 10 năm gắn bó với tư cách là một cầu thủ, tình yêu của Ole dành cho Quỷ Đỏ là một điều không thể phủ nhận. Anh rõ ràng có thể trở thành một ngôi sao sáng, được ra sân đều đặn và hưởng một mức lương cao hơn nếu như rời M.U để đến một nơi nào đó khi còn ở đỉnh cao của sự nghiệp, nhưng anh đã quyết định ở lại, ở lại để chiến đấu cho vị trí của mình, để hun đúc cho tình yêu giữa anh và màu áo đỏ ngày càng trở nên bền chặt và sâu đậm hơn. Ole đã hy sinh quá nhiều để mãi mãi là một Quỷ Đỏ chân chính cho đến tận giờ phút này…
Ngày hôm nay, như một sự tri ân, Manucian dồn sự quan tâm của mình về sân Old Trafford để nói lời từ biệt chính thức với Ole trong trận đấu với đội bóng đến từ xứ Catalunia – Espanyol. Người ta có thể không đến để chứng kiến những ngôi sao đương thời như Rooney, Tevez hay Rio toả sáng mà là để lần cuối cùng được nhìn thấy số 20 vĩ đại ra sân trong màu áo Quỷ Đỏ, chạy trên thảm cỏ Old Trafford để tái hiện một quá khứ hào hùng.

20 phút xuất hiện trên sân của Ole có lẽ không đủ nhiều như người ta mong đợi, nhưng chừng ấy cũng đã đủ để thoả mãn cho những ước mơ của cả những Manucian và cả chính bản thân Ole “huyền thoại”.

Số 20 của M.U từ giờ trở đi sẽ tạo nên một cảm giác đặc biệt và trách nhiệm lớn lao cho ai thừa hưởng nó. Bởi số áo ấy đã từng là nơi hội tụ của tình yêu, sự trung thành và khao khát của một huyền thoại đích thực.
Tỉ số 1-0 là vừa đủ để Quỷ Đỏ có được niềm vui chiến thắng, không những thế, tỉ số ấy đã khiến trận đấu tôn vinh Ole hoàn hảo hơn. Quỷ Đỏ đã có trận thắng thứ năm trong chuỗi 6 trận giao hữu chuẩn bị cho mùa giải mới và duy trì thành tích bất bại của mình. Một mùa giải mới đang mở ra trước mắt với những nhiệm vụ khó khăn, và dù không còn có thể trực tiếp xỏ giày để cùng những người đồng đội trẻ chiến đấu cho những vinh quang, nhưng với tư cách là một HLV, Ole sẽ vẫn còn có thể cháy hết mình cho tình yêu lớn nhất trong đời, đó là tình yêu với Quỷ Đỏ, với Nhà hát của những giấc mơ.

Tạm biệt Ole, tạm biết số 20 vĩ đại, chúng tôi sẽ nhớ mãi hình ảnh về một sát thủ có gương mặt trẻ thơ, nhớ mãi những bàn thắng của anh. Chúc anh may mắn và thành công trên cương vị mới của mình và tiếp tục cống hiến cho sân Old Trafford nhiều hơn nữa, lâu hơn nữa.

Ole, một tấm gương về tình yêu và lòng trung thành, sẽ sống mãi trong kí ức của các Manucian, sống mãi với số 20 huyền thoại, với ký ức 1999 anh hùng.

Goodbye, my Ole, my 20LEgend !